Vợ của ta là quận chúa
Phan_52
"Ta không muốn cái gì một tháng!!" Nàng đột nhiên dùng sức đẩy ta, cuồng
loạn đối với ta nói, "Ta cần chính là cả đời, ngươi vì cái gì đến bây giờ cũng không
hiểu? Ta không muốn cái gì một tháng... Ta không cần..."
"Ngưng nhi, ngươi đừng kích động như vậy." Ta sợ nàng giận sẽ khiến tổn
thương thân mình, vội vàng nắm chắc tay nàng nói, "Ngươi bình tĩnh một chút..."
"Ngươi đã nói, chỉ có ta mới có thể rời bỏ ngươi, ngươi không thể rời bỏ ta."
Trên mặt Tấn Ngưng giờ đã tràn đầy nước mắt, nàng nghẹn ngào nói, "Nhược Hề,
ngươi sẽ không nuốt lời phải không?"
Ta đương nhiên nhớ rõ những lời này.
Đã nói thì sẽ không quên được.
"Nhược Hề." Nàng nắm tay ta, giọng trầm thấp, "Đáp ứng ta... Ngươi sẽ
- 870 -
không nuốt lời, đáp ứng ta..."
Ta gật gật đầu: "Ta sẽ không nuốt lời."
"Vậy, vậy..." Chỉ bởi một câu trả lời, cũng có thể khiến quận chúa mỉm cười
nín khóc, "Chờ phụ vương trở về, chúng ta sẽ hảo hảo cùng hắn nói chuyện, phụ
vương sẽ không cưỡng cầu ta, hắn luôn luôn rất thương ta, chỉ cần chúng ta cùng
nhau..."
"Hảo, đến lúc đó, chúng ta cùng nói chuyện với Vương gia." Ta siết tay nàng,
nhẹ đáp.
Và chỉ bằng một lời an ủi, Tấn Ngưng đã dần dần yên tĩnh lại hơn, nàng cười
cười, trên mặt vẫn là che kín nước mắt. Quả nhiên, vô luận là ta làm thế nào, cũng đều
khiến nàng thương tổn. Rốt cuộc ta phải làm gì? Tại sao không ai nói cho ta biết, phải
làm thế nào để Tấn Ngưng có được hạnh phúc, vĩnh viễn chẳng bao giờ bị tổn
thương?
"Ngươi coi ngươi khóc kìa..." Ta đưa tay lên, dùng ống tay áo thay nàng lau
nước mắt, cười nói, "Sẽ chẳng ai nghĩ được là quận chúa cao quý xinh đẹp, khi khóc
lại như thế này... Nào là nước mắt nước mũi, điều này sẽ làm ảo tưởng của bao nhiêu
nam tử tan vỡ a."
Quận chúa nghe xong, vừa khóc vừa cười ngẩng đầu đưa tay đánh lên vai ta.
Sau đó nhắm mắt lại, ngoan ngoãn để ta lau nước mắt cho nàng. Đây là lần thứ mấy
rồi, dường như từ khi chúng ta quen biết, mỗi lần đều là ta làm nàng khóc, và cũng là
mỗi lần ta mặt dày mày dạn giúp nàng lau nước mắt đi. Chẳng lẽ ta đã gây cho nàng,
bao lần phải thương tâm đến vậy sao.
- 871 -
Nhìn khuôn mặt quận chúa sau khi khóc nổi lên ửng đỏ, lòng ta lại truyền đến
cảm giác đau đớn vô lực.
Sẽ không, ta sẽ không để cho Tấn Ngưng phải là người lựa chọn, chuyện đó
đối với nàng thực quá nhẫn tâm, làm sao đành lòng. Vì vậy, hãy cứ để cho kẻ vĩnh
viễn là công nhân bến tàu này, được gánh vác thay cho nàng đi.
"Ta hôm nay nấu cá ngươi thích ăn nhất." Vẫn nhắm hai mắt quận chúa đột
nhiên nhẹ nói, môi mỏng vừa nãy vẫn còn mím lại, giờ đã nồng đậm ý cười, "Còn bảo
canh ngó sen cốt heo."
Nàng thật sự điều gì cũng chỉ nghĩ đến ta.
Nén lại xúc động muốn được lập tức kéo nàng ôm vào lòng, ta thở dài nói: "Ta
thấy, quận mã phủ trừ bỏ có thể dùng làm y quán, còn có thể đem nó làm thành khách
điếm a, để cho ngươi làm đại trù."
"Không cần." Tấn Ngưng lại mở mắt ra, nghiêm túc nói, "Ta chỉ làm cho
ngươi ăn là được rồi."
"Không phải a." Ta cũng rất nghiêm túc giải thích, "Ta là kiêu ngạo phu,
ngươi là kiêu ngạo trù, thật xứng."
Quận chúa cười nắm lấy tay ta: "Nói hưu nói vượn..." Sau đó vòng tay ôm lại,
nàng gối đầu lên bờ vai ta, khẽ nói: "Hôm nay hảo buồn."
"Sao vậy?" Ta sửng sốt. Vì cái gì tâm tình của nàng có thể khôi phục nhanh
như vậy? Tựa như cuộc tranh cãi vừa rồi hoàn toàn chẳng hề xảy ra, sau khi lau khô
- 872 -
nước mắt là giống hệt như nàng chưa từng khóc. Nguyên lai, chỉ cần một lời ước hẹn
nho nhỏ của ta, cũng có thể khiến nàng không còn lưu chút thương tâm?
"Lần sau, ngươi không cần đi được không." Nàng thở dài, rầu rĩ nói, "Ngươi ở
bên cạnh ta, cùng với Tề đại ca tán gẫu được không?"
Tim ta chợt như ngừng lại, từ sau lần ngất xỉu ở cửa đại sảnh, Tấn Ngưng
không còn yêu cầu nói chuyện chúng ta cho Tề tướng quân. Gần đây, Tề tướng quân
tới cửa tìm quận chúa càng nhiều, mà ta, thì đều theo bản năng tránh né để lại thời
gian cho quận chúa bồi Tề tướng quân. Đúng vậy, ta làm như vậy bởi muốn Tấn
Ngưng giống như bên ngoài hay nói, muốn nàng "Thay đổi thái độ" hướng tới Tề
tướng quân, sau đó ta có thể an tâm rời khỏi kinh thành. Chính là, giờ phút này ôm
nàng trong vòng tay, ta mới cảm thấy suy nghĩ của mình có bao nhiêu bỉ ổi.
"Nhược Hề?" Thấy ta không phản ứng gì, Tấn Ngưng lại nhẹ giọng hô.
"...Tại sao lại buồn chứ?" Ta kịp phản ứng, cười ôm nàng, "Nhiều năm như
vậy không gặp, nói chuyện với nhau một chút cũng thú vị a."
"Ta cũng không biết làm sao nữa, trước đây cùng Tề đại ca nói chuyện phiếm,
nói bao lâu cũng có thể." Tấn Ngưng thở dài một hơi, "Nhưng bây giờ, chỉ cảm thấy
lời hắn nói đều không thú vị. Vẫn là kể về những việc hắn thấy ở biên cương, nhưng ta
lại không muốn biết."
"Vậy ngươi cùng hắn đối câu đối, dù sao Tề tướng quân cũng là văn thao vũ
lược." Ta đề nghị.
Theo trên sách nói, người có học không phải đều như vậy sao.
- 873 -
"Nào có ai giống như ngươi chứ." Tấn Ngưng lại rầu rĩ nói, tựa hồ có thêm tức
giận, "Nhường phu nhân của mình cùng kẻ khác nói chuyện phiếm, ngươi rốt cuộc...
Có đến đó hay không?"
Ta nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn hôn tóc nàng, cười nói: "Ngưng nhi, ta đói
bụng."
"Ngươi luôn là như thế này, luôn xả khai thoại đề..." Nàng đứng thẳng người
dậy, thở dài nói, "Chỉ biết ăn, ăn, ăn."
"Còn không phải thói quen do ngươi." Ta cười.
"Vậy sao còn đứng ở đây?" Tấn Ngưng mỉm cười, giống như đùa cợt hôn một
chút lên môi ta, rồi sau đó xoay người ly khai thư phòng.
Bữa tối vẫn như bình thường đồ ăn phong phú. Tấn Ngưng cười gắp thức ăn
cho ta, ở trên bàn cơm cùng nhau cười cười nói nói, hệt như chưa hề phát sinh chuyện
gì.
Ta nghĩ rằng việc tín hồi âm của Vương gia rốt cuộc cũng qua, nhưng lại hoàn
toàn không phải.
Sau khi tắm rửa, ta trở lại phòng ngủ, nhưng không hề thấy bóng dáng Tấn
Ngưng, nàng không ngồi ở bên bàn đọc sách giống như thông thường. Ta cau mày rót
một ly trà, vẫn nhấm ngụm trà vừa ngồi suy nghĩ, trong lòng chợt truyền đến một loại
dự cảm bất tường. Ta lập tức chạy đến bức họa sơn thủy trên tường kia, vội vã lướt
qua lối ngầm tiến đến thư phòng.
- 874 -
Quả nhiên, hết thảy đều đã không kịp.
Toàn bộ thư phòng trở nên rối loạn, sách đều bị lật tung ra, rất nhiều còn bị
vứt trên nền đất, có chồng thì bị tùy tiện vứt qua một bên... Dù nhìn thế nào cũng chỉ
thấy một mảnh bừa bãi.
Còn Tấn Ngưng thì đang lẳng lặng ngồi ở trên giường, trong tay cầm hai
phong thư mà ta đã bỏ bao nhiêu công sức để giấu đến sít sao.
Tấn Ngưng xoay đầu lại, đối với ta cười cười: "Tắm xong rồi sao?"
Ta sửng sốt, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.
"Ngươi có muốn xem sách một lát không? Nhưng... bây giờ ở đây hơi loạn."
Tấn Ngưng nói rồi, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chung quanh.
Cái gì gọi là "hơi loạn", căn bản chính là "Loạn đến vô cùng".
"Ta..." Ta há miệng thở dốc, không biết nên nói điều gì.
Từ thư cùng hồi âm của Vương gia, nàng đều đã xem qua.
Tất cả những gì ta muốn "Che giấu", nàng đều đã biết hết rồi.
"Vậy... Đêm nay ngủ sớm một chút được không." Tấn Ngưng hướng ta mỉm
cười, khẽ nói, "Ta mệt nhọc."
- 875 -
Chẳng chờ ta kịp phản ứng, quận chúa đã sớm lướt ngang qua ta, trong tay
vẫn nắm chặt hai phong thư đó, trực tiếp đi vào lối ngầm.
Quả nhiên, quận chúa khi đã quyết định gì, nàng đều sẽ là kiên trì đến cùng.
【 109 】
"Đứng ở bên đó làm gì?" Tấn Ngưng vừa ngồi bên giường sửa sang mền chiếu,
vừa xoay đầu nhìn ta đang ngây ngốc đứng ở trước giường, "Lên đi a."
"Ta, ta trước đi thổi đèn." Ta nói, rồi xoay người tiến đến góc phòng thổi tắt
nến đi. Cho đến khi trong phòng chỉ còn bóng đen tối mịt, lòng vẫn là khắc khoải
không yên. Khiến cho thư phong biến thành như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu quyết tâm
cùng với ngoan kình. Ngày mai chắc chắn ta phải hao mấy canh giờ, mới có thể xếp
nó trở về nguyên dạng. Sau một hồi kịch liệt vận động, còn xem hết cả hai phong thư,
nhưng bây giờ Tấn Ngưng lại hoàn toàn bình tĩnh yên ổn, chẳng hề khác với lúc đầu.
Có phải nàng kỳ thật có tiềm năng khủng bố, hay chỉ là ta chưa phát hiện ra?
"Nhược Hề?" Quận chúa lại nhẹ giọng hô, "Ngươi đang làm gì vậy, còn không
qua đây ngủ?"
"Đến đây." Ta vội vàng bò lên trên giường, nhanh chóng chui vào trong chăn.
Mọi việc hết thảy đều giống như bình thường, ta vừa nằm xuống Tấn Ngưng
- 876 -
liền chuyển thân mình đến sát gần hơn, tay vòng quanh eo, gối đầu lên cánh tay ta.
Chẳng hề có điều gì khác thường.
"Cái kia..." Sau một hồi lâm vào trầm mặc, cuối cùng không nén được ta mở
miệng cất lời.
"Làm sao?" Tấn Ngưng hỏi.
Ta nghiêng thân mình, cùng Tấn Ngưng mặt đối mặt, dù trong bóng đêm
không thể thấy rõ khuôn mặt nàng.
Cắn chặt răng, ta hỏi: "Tín, ngươi xem chưa?"
Tấn Ngưng ngừng lại một chút, nàng đáp: "Rồi."
"Chỉ vậy sao?" Ta lại hỏi.
"Còn có thể như thế nào?" Nàng trả lời.
"Không có gì." Ta nói.
Được rồi, nếu quận chúa cũng không để ý, ta còn để ý cái gì.
Nhắm mắt lại ngủ.
- 877 -
Đột nhiên ——
"Có phải ngươi định dùng cách này để tiếp tục sống bên cạnh ta?"
Ngay tức thì ta mở ra hai mắt.
Dù trong bóng đêm không thể nhìn rõ khuôn mặt quận chúa, thậm chí đến ánh
mắt nàng cũng không thấy được, nhưng ta lại có thể cảm giác được, chúng ta bây giờ
đang bốn mắt nhìn nhau.
Một lát sau, nàng lại nói, thanh âm nhẹ nhàng: "Cái gì cũng đều không nói,
một mình đối mặt hết thảy... Sau đó, để cho ta qua cuộc sống ngươi đã an bài phải
không?"
Ta vẫn chưa kịp phản ứng gì, Tấn Ngưng lại tiếp tục chậm rãi nói: "Từ thư
hoang đường như vậy ... Lời lẽ đả thương người như vậy, sau khi ta xem, đều cảm
thấy tức giận đến mau bất tỉnh... Vì sao ngươi có thể một chút cũng không để ý?"
Tức giận đến mau bất tỉnh? Vừa nãy rõ ràng ngươi rất tỉnh táo...
"Không cần nghĩ đi nơi khác." Tấn Ngưng kịp thời ngăn chặn suy nghĩ của ta
bắt đầu khuếch tán, cảm nhận được tay nàng vươn tới, đặt trên bả vai, "Ngươi sẽ dựa
theo những gì được viết trong phong từ thư kia, cùng với điều phụ vương an bài... Đi
làm sao?" Lời nói vừa thốt hết ra, ta lại cảm thấy bàn tay kia đang nhẹ nhàng di
chuyển, từng chút một vượt khỏi bờ vai, chậm rãi chuyển dần lên cổ. Đầu ngón tay
của nàng lạnh lẽo, chỉ đụng vào một chút cũng tựa như từng giọt nước mưa đang lướt
qua người. Động tác vừa ôn nhu lại vừa quỷ dị, khiến cho ta không nhịn được toàn
thân nổi lên da gà, nhưng lại nhát gan không dám nhúc nhích, lại càng không dám đưa
tay ngăn trở.
- 878 -
"Ngưng nhi..." Ta mở miệng kêu lên một tiếng, rồi sau đó không thốt ra được
gì.
"Trên người có bệnh gì, không thể sinh hoạt vợ chồng, đến cuối cùng còn phụ
ta..." Giọng Tấn Ngưng nhẹ hơn, bàn tay nhỏ nhắn lạnh buốt đã che lên cổ, "Phụ
vương còn nhường ngươi ở trong tháng này đến kỹ viện nhiều một chút, đưa những nữ
tử khác nhau về phủ... Đợi đến khi dân chúng trong kinh thành đối với ngươi chỉ trích
che kín cả trời, liền nắm lấy cơ hội bỏ ta..." Chợt những ngón tay nhỏ đột nhiên co lại,
gắt gao nắm lấy cổ ta, "Có phải ngươi sẽ làm theo lời của phụ vương ta, để cuối cùng,
sẽ lưu lại ta một mình ở lại nơi này?"
Cảm giác đau đớn bất chợt từ cổ truyền đến, khiến ta bắt đầu khẽ ho, nhưng
Tấn Ngưng vẫn như cũ lại chẳng buông tay, hơn nữa còn tiếp tục tăng thêm lực đạo.
Đã biết là không thể nhường Tấn Ngưng thấy hai phong thư.
"Ngươi..." Tấn Ngưng ôn nhu nói, nhưng động tác trên tay lại không nhẹ đi
chút nào, "Sẽ đối với ta như vậy sao?"
Sắp không còn thở được nữa, ta giãy giụa nắm lấy cổ bàn tay đang bóp chặt
mình: "Ngưng nhi, ngươi, ngươi bình tĩnh một chút..."
"Ta nói rồi." Nàng lại không chút để tâm, bàn tay siết so với trước lại càng
thêm lực, "Nếu ngươi cách xa ta, ta sẽ hận ngươi cả đời."
"Ta..." Ta cắn răng, gian nan nói, "Ta, ta nhớ..."
- 879 -
Quả nhiên, đối với Tấn Ngưng mà nói, bình tĩnh là đi ềm báo trước lúc phát
điên. Đây chính là mặt khác của nàng, nàng sẽ không ném thư, sẽ không khóc lớn, mà
sẽ là một quận chúa vô cùng “bình tĩnh” khi giận tới mức tận cùng.
"Ngươi sẽ làm như vậy sao." Nàng vẫn không để ý ta, tương phản với bàn tay
đang bóp trên cổ là giọng nói ôn nhu dịu dàng, "Ngươi sẽ làm theo như lời phụ vương
nói sao?"
"Không, sẽ... Ta không biết..." Vì mạng sống, ta gian nan đáp.
Cuối cùng, tay buông lỏng ra.
Cảm giác đau đớn rất nhanh lan truyền trên cổ, khiến cuối cùng được giải
thoát ta bắt đầu điên cuồng ho khan.
Tấn Ngưng tiến tới gần hơn, khiến ta sợ tới mức lập tức giật lui thân mình,
nhưng nàng đã rất nhanh ôm lấy eo ta, đưa thân thể cả hai kề sát, nhẹ nhàng nói ở bên
tai: "Nếu ngươi thật sự làm như vậy... Còn không bằng bóp chết ngươi, sau đó, ta tự
sát."
"Ngươi tự sát." Ta một bên thở phì phò, một bên xoa cổ nói, "Vậy Vương gia
làm sao bây giờ?"
"Nếu ngươi đi rồi…" Nàng lại nói, "Ta phải làm sao?"
"Ta luôn luôn khờ dại nghĩ rằng…" Lại lần nữa không đợi ta trả lời, Tấn
Ngưng tiếp tục tự nhủ, "Hết thảy đều sẽ thực thuận lợi, chờ đợi phụ vương trở về,
chúng ta đi thỉnh cầu hắn, tiếp tục thoái thác hôn ước cùng Tề đại ca... Sau đó, vẫn
- 880 -
như thế này sống chung một chỗ. Nhưng nhìn hai phong thư kia ta mới phát hiện, suy
nghĩ mình thực rất dại khờ." Ta thậm chí có thể theo ngữ khí của nàng nghe ra ý cười.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng lại nói, từng luồng nhiệt khí của hơi thở nàng phả
lên ngực ta, "Chúng ta cùng nhau... Rời đi đi."
Ta sửng sốt.
"Rời đi quận mã phủ, rời đi kinh thành…" Nàng tiếp tục nói, "Chỉ có hai
người chúng ta."
"Ngươi, ngươi đang nói gì đ ấy..." Ta cố ý giả bộ như vô tình cười, nhưng
trong lòng lại bởi những lời của Tấn Ngưng mà cảm thấy đau đớn tựa như ngạt thở.
Nàng nói muốn theo ta đi, theo một kẻ hỗn đản không có bất cứ gì —— Điều ta sợ hãi
nhất cuối cùng đã xảy ra.
"Ta là chân thật." Nàng chậm rãi đáp.
"Nếu ngươi ly khai quận mã phủ, ly khai kinh thành…" Ta nói, "Ngươi sẽ
không còn là quận chúa."
"Ta không sợ." Nàng bình tĩnh trả lời.
"Ngươi cũng sẽ không thể ngủ trên giường lớn và mềm như vậy."
"Ta không sợ."
- 881 -
"Không có một đại đội người hầu cho ngươi sai sử."
"Ta không sợ."
"Không có một hậu viện lớn như vậy cho ngươi đi dạo."
"Ta không sợ."
"Không có nhiều y phục đẹp như vậy cho ngươi mặc."
"Ta không sợ."
"Không có..."
"Ta nói rồi, ta không sợ."
Vậy, chúng ta hãy cùng nhau rời đi thôi.
Buông bỏ hết thảy, cứ vậy rời đi.
Rất muốn có thể thằng thắn trả lời nàng như vậy.
Nhưng… thật sự mọi việc có thể sao.
"Ngủ đi, ta mệt nhọc." Tấn Ngưng lại đột nhiên nói.
- 882 -
Cuộc nói chuyện bỗng nhiên gián đoạn, khiến cho ta thức nguyên một đêm.
【 110 】 Suy nghĩ của Nguyệt Nhi
Hôm nay là sinh nhật quận chúa, không biết quận mã gia sẽ chúc mừng nàng
như thế nào, dù sao ít nhất cũng phải là ra ngoài ăn một bữa cơm. Nhưng chẳng hiểu
vì sao từ khi sáng sớm, vừa bước chân vào đại sảnh ta liền chỉ thấy mình quận chúa
thôi, nàng một mình đứng bên quầy thuốc, đem từng vốc dược thảo trên bàn bỏ vào
từng ngăn, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc gì... Mà ta có lẽ nên gọi động tác của
nàng là "Ném", đúng vậy, quả thật nàng đang ném số dược thảo kia vào trong từng
ngăn tủ.
"Quận chúa?" Ta vội đến gần hô nàng.
"Nguyệt Nhi?" Quận chúa xoay đầu lại, trên mặt nàng hơi mỉm cười, "Sớm."
Dù lúc này vẻ mặt quận chúa đang cười, nhưng ta vẫn có thể cảm thấy từng
trận hàn khí được che giấu dưới nụ cười kia.
"Ngài..." Ta thật cẩn thận hỏi, "Ngài không sao chứ?"
"Không có việc gì a, sao vậy?" Quận chúa vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, sau đó lại
cười cười.
- 883 -
Nhất định là có chuyện.
Ta vội nói: "Không, không có gì."
Lúc này ta mới phát hiện điều không thích hợp —— Quận mã gia không có ở
đây. Nói ra thì, đáng lẽ đây là khoảng thời gian mà quận mã gia cùng quận chúa sắp
xếp lại dược thảo sau khi giúp người xem chẩn, chính là chẳng hiểu vì sao quận chúa
giờ lại chỉ đứng một mình?
"Quận chúa, quận mã gia đâu?" Ta tùy ý hỏi.
Quận chúa chợt ngừng động tác: "Sáng sớm hắn chỉ để lại một phong thơ, nói
là đã đi lên núi hái thuốc."
"Hái thuốc?" Ta sửng sốt, "Hôm nay chính là sinh nhật ngài nha, quận mã
gia..."
"Không sao." Quận chúa cười nói, "Nhược Hề có việc phải làm, chúng ta cũng
không thể suốt ngày đứng cùng một nơi." Nói rồi, không hiểu tại sao bàn tay quận
chúa lại gắt gao siết chặt, khiến Phục linh đang cầm trên tay nàng tức thì gãy đôi.
"Ha ha..." Nhìn thấy hai mảnh Phục linh kia bị quận chúa hung hăng vứt vào
trong tủ, ta xấu hổ cười, "Quận chúa, ta… Ta đi pha cho ngài ly trà."
"Nguyệt Nhi." Quận chúa đột nhiên xoay đầu, cười kêu lại khi ta đang muốn
rời đi, ôn nhu nói, "Bữa trưa hôm nay tùy tiện làm hai món ăn được rồi, ta trước đi
xem thư một lát." Nói rồi nàng mang theo vẻ mặt mỉm cười đóng mạnh ngăn tủ lại,
sau đó lập tức xoay người ly khai đại sảnh.
- 884 -
Quận chúa như vậy dọa cho ta sợ tới mức động không dám động.
Cái này rõ ràng là đang sinh khí.
Rốt cuộc quận mã gia định làm cái gì, mà trong ngày thường tri kỷ như vậy,
đến ngày sinh nhật của quận chúa lại trốn mất tiêu? Giờ khắc quan trọng thế này
chẳng lẽ lại quên rồi sao? Không có khả năng a! Ngày quan trọng như vậy, huống chi
mỗi lần hắn đi hái thuốc, đều là đến tối mới quay về phủ. Một ngày thế này cứ vậy qua
đi, hỏi sao quận chúa lại không tức giận? Nhìn bóng lưng nàng hung hăng rời đi, ta
thầm thở dài, quận mã gia, ta thấy đêm nay ngài vẫn là tự mình cầu phúc nhiều đi.
Một lát sau, Tề tướng quân lại tới cửa tìm quận chúa.
Mấy ngày nay quận chúa bắt đầu từ chối Tề tướng quân bái phỏng, không
phải là nói thân thể mình không thoải mái, mà là bề bộn nhiều việc không có thời gian.
Ta nhìn Tề tướng quân mỗi ngày vẫn thực kiên trì bền bỉ, cho dù nhất định sẽ bị quận
chúa không nề hà đóng cửa chối từ, mà không khỏi lắc đầu. Nhưng ít nhiều vẫn phải
có chút lễ tiết, vì vậy đầu tiên vẫn để Tề tướng quân tiến vào đại sảnh, sau đó mới vội
vàng đến thư phòng bẩm cho quận chúa.
Nhìn cửa thư phòng không đóng, ta trực tiếp tới cửa nhẹ hô: "Quận chúa?"
Quận chúa đang ngồi ở bên cạnh bàn, cúi đầu không biết là đang vẽ gì, vừa
nghe thấy tiếng ta gọi, nàng vội ngẩng đầu, tay cuống quít cầm lên một quyển sách,
che lại bức tranh vừa vẽ trên bàn.
"Có chuyện gì không?" Quận chúa bình tĩnh như thường cười hướng phía ta.
- 885 -
"Ách…" Ta cau mày, nhẹ nhàng nghiêng đầu hơn nữa, muốn nhìn xem vật
trên bàn đang bị quận chúa che lấp rốt cuộc là gì, "Cái kia... Tề tướng quân đến tìm
ngài..."
"Vậy ngươi nói…" Quận chúa cũng phát hiện ý đồ của ta, liền lén lút xê dịch
khuỷu tay, dùng sách che đậy không để lộ ra chút gì, hai mắt dè chừng nhìn ta nói, "Ta
hôm nay có việc cần làm, không quá tiện."
"Dạ." Hao phí bao nhiêu khí lực chỉ mong nhìn lén, lại vẫn không thể biết
được vật trên bàn quận chúa đang cố che giấu là gì, ta đành phải bất đắc dĩ lên tiếng
đáp lời, sau đó chuẩn bị xoay người rời đi.
"Đợi một chút." Quận chúa chợt kêu ta lại, "Nhược Hề hôm nay đi vắng, ta
cũng đang buồn bực... Quên đi, ngươi hãy nói với Tề đại ca ta sẽ ra ngay gặp hắn."
Ta sửng sốt, quay đầu nghi hoặc nhìn nhìn quận chúa.
"Sao vậy?" Quận chúa cười cười.
"Không, không có gì." Ta lắc đầu, vội vàng xoay người rời đi.
Kỳ lạ.
Tề tướng quân lại cùng quận chúa ngồi trong đại sảnh trò chuyện. Không hiểu
vì sao ngày hôm nay quận chúa lại luôn luôn cười, thậm chí so với ngày thường còn
muốn nhiều hơn. Chính là ta có thể nhìn ra được, nụ cười kia đều là cứng ngắc. Tựa
như dùng hết khí lực của mình, miễn cường bật lên nụ cười. Càng khiến ta thấy bất
- 886 -
đắc dĩ hơn chính là, quận chúa vừa cười nghe Tề tướng quân nói chuyện, vừa lại len
lén thất thần. Hai lần nàng bưng trà lên đổ nước, sáu lần yêu cầu Tề tướng quân lặp lại
những lời đã nói qua.
Đến trưa, Tề tướng quân đột nhiên đề nghị quận chúa cùng hắn ra ngoài dùng
cơm.
"Cái này..." Quận chúa do dự một chút, nàng nhìn nhìn ta, "Nguyệt Nhi, có
phải bữa trưa đã chuẩn bị xong phải không?"
Ta lập tức hiểu được ý của nàng, nàng là muốn ta nói rằng bữa trưa đã chuẩn
bị, có một lý do hợp lý thoái thác lời mời của Tề tướng quân.
Nhưng ta còn chưa mở miệng, Tề tướng quân lại đã cất lời: "Ngưng nhi, hôm
nay là sinh nhật nàng, chúng ta nhiều năm không gặp, cùng với ta ra ngoài dùng bữa
cơm đi... Đúng rồi, quận mã hắn có đây không?"
Quận chúa nghe xong, cười cười xấu hổ: "Hắn hôm nay có việc, không ở
trong phủ."
Tề tướng quân lại vội vàng nói: "Vậy... Ngưng nhi, hay nàng cùng ta ra ngoài
giải sầu đi, ngai ở trong phủ sẽ buồn."
Quận chúa tựa hồ suy nghĩ gì đó, sau đó mới cười gật đầu.
Đồng ý?! Hôm nay là lần đầu tiên quận chúa tiếp nhận lời mời của Tề tướng
quân.
- 887 -
Nhìn thấy Tề tướng quân cao hứng đến cười không dứt, ta sững sờ đứng
nguyên tại chỗ, không biết nên làm thế nào.
"Nguyệt Nhi, ngươi cũng thu thập một chút đi, cùng chúng ta ra ngoài." Quận
chúa quay đầu nói với ta.
"Dạ." Ta đáp lời, nhưng trong lòng lại là buồn bực.
Lần này thật là khổ cho quận chúa.
Bất quá, tất cả cũng là tự chuốc lấy thôi.
Ngồi trên bàn cơm nàng vẫn thần bất thủ xá*, ngay cả gượng cười cũng lười
bày ra, chỉ ngồi yên lặng nghe Tề tướng quân nói chuyện, thỉnh thoảng tùy thời theo
bộ dạng hứng phấn của người đối diện mà giả bộ như hiểu gật đầu. (*: hồn không tại
người)
"Ngưng nhi, nàng cảm thấy nơi nào tốt hơn?" Tề tướng quân vừa hỏi vừa gắp
một món bỏ vào trong chén quận chúa.
Quận chúa sửng sốt.
Ta thở dài, nàng lại thất thần.
Vội tiến đến bên tai nàng, ta nhẹ giọng nói: "Tề tướng quân là đang hỏi ngài
muốn đến bên hồ chèo thuyền, hay là ra vùng ngoại thành ngồi chơi?"
- 888 -
Tề tướng quân lại nói: "Ngưng nhi, hôm nay là sinh nhật nàng, chúng ta cùng
đi chúc mừng..."
"Vậy..." Quận chúa cười cười, "Vậy đi ngoại thành đi."
Tề tướng quân thực hưng phấn gật đầu, lại gắp thêm một miếng thịt bỏ vào
trong chén đã muốn ngập đầy của quận chúa.
Trong lòng ta không khỏi cảm thấy oán hận, lại muốn kéo dài thêm thời gian
đầy đọa thân mình.
Ở vùng ngoại thành yên tĩnh, dường như Tề tướng quân đã sớm sắp xếp xong
xuôi, hắn đưa chúng ta lên một chiếc xe ngựa sớm chuẩn bị hảo, cứ vậy đi tới một
lương đình. Xung quanh lương đình đều là treo những mành vải chống muỗi, bên
trong có hoa quả, trà nóng cùng với đốt hương, quả thực không thiếu thứ gì.
Nhìn thấy tất cả điều này trong lòng ta lại âm thầm mắng quận mã gia, thân là
phu quân quận chúa, vậy mà hắn lại chẳng bên người nàng, rốt cuộc là vì sao chứ?
Ta bước phía sau quận chúa, theo chân nàng được Tề tướng quân dẫn vào
lương đình.
Trông thấy xung quanh là vùng ngoại ô tĩnh mịch, tâm sự của quận chúa lại
càng nặng nề hơn.
"Ngưng nhi, nàng sao vậy?" Tề tướng quân ôn nhu hỏi.
- 889 -
"Không có gì." Quận chúa cười lắc đầu.
Ta không khỏi len lén thở dài, "Tâm sự nặng nề" của quận chúa ta có thể hiểu
được nguyên nhân, ngoại trừ do người từ sáng sớm đã không bên cạnh nàng kia, còn
có thể là ai nữa chứ?
Cuối cùng dưới sự đề nghị nhiệt tình của Tề tướng quân, quận chúa vẫn trong
trạng thái thất thần, cùng ta ở trong trà quán dùng xong bữa tối, còn ngồi thật lâu bên
hồ sau đó mới quay trở về.
Về đến phủ trời đã tối đen. Tề tướng quân đỡ quận chúa từ xe ngựa xuống,
cười nói với nàng: "Ngưng nhi, hôm nay thật là cao hứng, lần sau chúng ta..."
"Tề đại ca, trời đã tối rồi, ta còn có việc cần làm, ngài hãy đi về trước đi."
Quận chúa cắt đứt lời Tề tướng quân, nhẹ nói.
Tề tướng quân nét mặt xấu hổ, chỉ bất đắc dĩ cười cười.
Đột nhiên, thanh âm quen thuộc từ phía trong truyền tới: "Ngưng nhi! Ngươi
đã trở về..."
Sau khi nghe được thanh âm kia, vẫn quay lưng về phía cửa thân mình quận
chúa thoáng run.
Đầu sỏ khiến cho cả ngày hôm nay quận chúa "Tâm sự nặng nề" cuối cùng
xuất hiện, quận mã gia vội vàng chạy tới hướng cửa, sau khi nhìn thấy Tề tướng quân
hắn lập tức câu nệ cất lời: "...Tề tướng quân, là ngài."
- 890 -
"Quận mã gia." Ta vội hô, theo sau ngẩng đầu, đến khi thấy rõ được quận mã
gia tức thì sửng sốt.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian